Mô-bi-út - 33win9 com

Điều khủng khiếp hơn cả việc mở mắt và thấy ma Link to heading

Trong lúc tắm, tôi đã bắt đầu viết đoạn văn này. Độ dài của nó phụ thuộc vào thời gian tôi có thể chịu đựng trong làn nước nóng hổi.

Khi đang tắm, tôi nhớ lại một cuộc thảo luận với vợ: Tôi nghĩ rằng việc biết rõ ma đang ở bên cạnh mà phải nhắm mắt còn đáng sợ hơn việc nhìn thấy ma.

Hãy tưởng tượng bạn đang gội đầu, cố gắng giữ mắt nhắm chặt để tránh xà phòng làm cay mắt. Và đột nhiên, bạn nghe thấy hơi thở lạnh lẽo ngay sát mặt. Bạn biết rằng nếu mở mắt ra, bạn sẽ đối diện với gương mặt ma quỷ chỉ cách vài phân. Vậy liệu bạn có đủ can đảm để mở mắt không? Tôi cho rằng sự kinh hoàng của tình huống này vượt xa việc trực tiếp chứng kiến hình bóng của ma.

Khi đôi mắt bị nhắm lại, giác quan khác của cơ thể sẽ trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.

Bạn có thể cảm nhận mùi máu tanh từ chai dầu gội thơm tho. Trong đầu bạn bắt đầu tưởng tượng máu đó chảy ra từ đâu - có phải từ lỗ tai, mũi miệng của thực thể kia hay nó đang nghiền nát một con mắt đẫm máu, chờ bạn mở mắt ra để chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng?

Thính giác cũng tăng cường. Bạn nghe thấy âm thanh răng cọ xát vào nhau - nhưng hãy nhớ, ma không hề thở. Nếu bạn nghe thấy tiếng hít thở, đó sẽ là một dạng sợ hãi hoàn toàn khác.

Sau khi không thể chịu nổi nhiệt độ nước nữa, tôi tạm dừng bài viết này. Ngày hôm sau, khi tiếp tục viết, tôi nhận thấy chính sách về dịch bệnh đã thay đổi một cách khó hiểu.

Việc nới lỏng diễn ra quá đột ngột khiến xã hội chia thành hai nhóm người: Những người hoảng sợ trước virus và coi nhiễm bệnh như tội lỗi; và những người đã chấp nhận virus như một phần tất yếu của cuộc sống.

Trước đây, cả hai nhóm đều bị hạn chế di chuyển. Giờ đây, nhóm thứ hai có thể tự do đi lại, trong khi nhóm thứ nhất vẫn muốn tự cô lập mình. Tuy nhiên, công cụ mà họ từng sử dụng để bảo vệ bản thân - những quy định cứng nhắc - giờ đây đã không còn tồn tại.

Những người thuộc nhóm thứ nhất, khi mất đi “công cụ” đối phó, sẽ rơi vào trạng thái lo âu nội tâm. Tôi dự đoánSoon sẽ có hàng loạt thông tin tuyên truyền về việc nhiễm covid không đáng sợ và thậm chí còn mang lại lợi ích.

Hai nhóm người này tương ứng với hai kiểu ứng xử trước nỗi sợ: Một là biết ma ở bên cạnh mà cố gắng nhắm mắt; Hai là chấp nhận đối mặt với bóng tối dù biết ma đang hiện diện.

Bạn nghĩ ai sẽ có kết cục bi thảm hơn?

Đây thực chất là một câu 33win9 com hỏi bẫy vì không có đáp án đúng sai rõ ràng. Quyết định mở mắt hay nhắm mắt không nằm trong tầm kiểm soát của người đối diện tình huống.

Bạn đã từng chơi các trò chơi phòng kín chưa? Ban đầu, tôi cũng rất sợ hãi. Nhưng dần dần, tôi học được cách đối phó bằng cách nghiên cứu các điểm gây giật mình thường xuất hiện.

Có hai loại người chơi: Loại tai iwin888 nhắm mắt thật chặt đến khi nguy hiểm qua đi và loại quyết tâm mở mắt để đối diện với bóng tối. Trong quá trình này, nhiều phản ứng cảm xúc phức tạp có thể xảy ra - từ tức giận đến lãnh đạm tuyệt đối.

Vậy điều gì đáng sợ hơn: Dự đoán trước nỗi sợ hãi hay đối mặt trực tiếp mà không trốn tránh?

Câu trả lời khá rõ ràng. Khi tập trung vào việc dự đoán, chúng ta vô tình làm tăng mức độ sợ hãi đối với những điều nằm ngoài tầm kiểm soát.

Năm 2018, bộ phim “Annihilation” đã thể hiện điều này một cách xuất sắc. Phim kể về một nhà sinh vật học khám phá khu vực bí ẩn bị ảnh hưởng bởi “ánh sáng vi diệu”. Những cảnh tượng kỳ dị - cá sấu lai cá mập, cây cối lai người - phản ánh cách não bộ chúng ta tạo dựng nỗi sợ từ những manh mối nhỏ nhặt.

Phim chuyển hóa nỗi sợ thành thực thể cụ thể và khái niệm f88 bóng đá trực tiếp trừu tượng. Ví dụ, để nhìn thấy ruột đang chuyển động, bạn phải cắt mở bụng mình, đồng nghĩa với việc chấp nhận cái chết.

Từ ý tưởng ban đầu khi tắm, tôi đã liên hệ đến tình hình dịch bệnh hiện tại, trò chơi phòng kín và phân tích bộ phim Annihilation. Vậy theo bạn, điều gì còn đáng sợ hơn cả việc mở mắt và thấy ma?